Đời mà
Không ngờ
già khoái làm nông,
Ngày xưa bỏ học
lông nhông đủ nghề.
Bạn bè
Tiến sĩ, kỹ sư,
Chiều ta cuốc đất
cây cười ngả nghiêng.
Ba năm vỡ mảnh đất triền,
Mồ hôi đổ thắm nên miền xanh tươi.
Lá trêu trái nõn hoa cười,
Ong vờn bướm lượn niềm vui sống tràn.
Vốn sinh ở chốn bụi trần,
Có hạnh phúc có gian truân, đời mà./.
Phương Danh
Không có nhận xét nào:
Không cho phép có nhận xét mới.