Tìm kiếm Blog này

Chủ Nhật, 14 tháng 3, 2021

Thuở xưa.

 Truyện thơ: 

        Thuở xưa.
       Mình sống lại như thuở xưa nhen anh?
      Em nói cùng tôi trong đêm tối mịt mùng.
      Khi hai mái đầu chớm bạc,
      Người mòn mỏi trông vời,
      Người rã rời tìm đến,
      Hôn nhau…ngập ngừng.

      Thuở xưa của mình ơi thuở xưa,

      Tiếng thời gian vọng đong đưa.
      Có người học giỏi nhà giàu có,
      Còn tôi học kém, nghèo lam lũ,
      Đêm mơ thần tiên ngày cúi đầu.
      Duyên nào ta lại gặp nhau!?
      Nhỡ bài toán khó ngồi cắn bút,
      Nhoẻn nụ cười nghiêng: - bí hay sao?
      Tôi ngỡ tôi nằm chiêm bao.
      - Này trái me chua ăn thử đi,
      Thơ ‘ấy’ làm nghe hay hay,
      Chúa nhật đến trường chung giải toán,
      Ráng nhe, cùng đổ tú tài.
      Mình làm cô giáo, còn đằng ấy?
      - Tôi cũng kỹ sư oai như ai.
      Tàn me che bóng không còn nữa,
      Một thuở tuổi hồng gió thoảng bay.

     Vườn tôi năm ấy đón xuân nồng,
     Ánh lửa bừng lên soi ánh hồng.
     Tiếng hát hòa vang cùng tiếng pháo,
     Nối vòng tay lớn ta quây quần .
     Vườn cũ bây giờ hoang cỏ mọc, 
     Bếp lửa hồng đâu, đâu ánh hồng.

     Một thuở ra trường vui khát vọng,
     Cũng buồn "mình - ấy" lại chia xa.
     Thôi đàn ông không thích ở gần,
     Còn con gái không nên đi xa,
     Ta làm đơn hoán chuyển.
     Đôi mắt huyền rưng rưng.

    Trái tim hai đứa dần tươi đỏ,
    Người bí thư Đoàn, học trường Đảng ba năm.
   Mỗi lần tôi đến thăm, hàng cây thì thầm,
   Ngôi trường cao ước mơ vươn cao mãi.
   Mai tôi vào đại học,
   Cô bí thư nhìn xa xăm.
   Thuở xưa của mình đẹp như thơ.
   Áng hoàng hôn rạng đỏ chân trời,
   Bóng hai người hôn nhau.
   Lãng đãng chiều trôi,
   Chim bay về tổ,
   Nụ hôn đầu nồng nàn, tôi vẫn nhớ.
   Em nhớ chăng ta chèo thuyền hái hoa,
   Dòng sông lằng lặng một đôi ta.
   Hoa mua tim tím tôi không tặng,
   Tìm nụ tầm xuân chèo mãi xa.
   Sân thượng khuya nào gió hiu hiu,
   Ngọc lan thoang thoảng hương tình yêu.
   Rạo rực đôi bờ, trăng e ấp,
   Em nép vào tôi sương rơi nhiều.
   Và tôi hiểu thế nào là tình yêu.

 Tôi cũng hiểu thế nào là mật đắng,
 Em yêu anh, nhưng không thể cùng anh,
 Hởi cánh chim bay đi và bay xa.
 Tôi say mèm ngày em lên xe hoa.

 Mười bốn năm sau tôi gặp em,
 Trên đồi nương cao em tìm quên.
 Ôi dáng huyền xưa nay cuốc đất,
 Chôn khối sầu nắng đổ chiều nghiêng.
 Nhìn tôi em mãi lặng im,
 Bờ vai tóc rũ giọt mềm rơi rơi.
 Chim nay đã gãy cánh rồi,
 Tiếng thơ lịm tắt, đâu người tri âm!?
 Em về hái nấm gọt măng,
 Bát canh rau hẹ tôi ăn thuở nào.
 Giọng thầm dòng mắt trong sâu,
 Duyên đời đã lỡ qua cầu nước trôi.
 Em còn lại chút cuộc đời,
 Nuôi con gắng vẹn một đời thiếu cha.
 Gót phong trần hãy phôi pha,
 Đầu xanh hai mái đã qua không còn./.
                          Phương Danh