Nuốt nghẹn
Lặng lẽ những bữa ăn,
Trưa chiều và năm tháng.
Cơm ngon mà chợt đắng,
Đói lòng mà nuốt nghẹn.
Nhà ai đông quây quần,
Bữa cơm sao ngon quá.
Vợ cười chồng xì xụp,
Con reo vỗ bụng đầy.
Nhớ con ta muốn khóc,
Con giờ này no không?
Em âm thầm ăn vội,
Ta tìm quên phương trời./.
Phương Danh
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét