Chờ đợi.
Dẫu quen chờ đợi bao năm
Mỗi lần đợi vẫn còn sốt ruột
Thời gian lê thê nặng nhọc
Nhịp thở dồn bức rức không yên.
Mở sách đọc chữ như nhảy múa
Những trang văn lạc giữa xôn xao.
Thì thôi lấy bút ra ghi
một câu thơ, đôi dòng suy nghĩ
Chữ cua bò ý tưởng quẩn quanh.
Cực hình hãy nén lòng chịu đựng
Đừng tức mình nổi nóng oán than.
Bác sĩ cũng mệt nhoài căng thẳng
Đừng làm phiền rồi cũng đến phiên.
Hãy thầm lặng khép mi mắt lại
Ta vào thiền nghe hơi thở vào ra.
Trong sâu thẳm ta hiểu đời vốn vậy
Ta sẽ chờ đến nhắm mắt xuôi tay
Ta vẫn đợi như một phần cuộc sống
Nghiệp định đời người, nhân quả trả vay./.
Phương Danh
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét