CHỐI BỎ
Đừng gọi tôi là thầy nữa, các em Mười tám năm, như một giấc chiêm bao. Tôi đã từng là thầy giáo, thật sao? Mười tám năm ngở rằng đã quên. Tôi đã từng là thầy giáo thật sao!? Hởi bàn tay chai thuở nào cầm phấn Hởi ánh mắt buồn khát vọng còn đâu? Tôi còn lại gì, còn lại chút gì đâu? Không còn lại gì từ ngày xa rời đội ngũ Bỏ lại sau lưng khoảng trời yêu dấu Tôi đi tìm tôi giữa chốn mịt mù Còn lại sau lưng tiếng của em thơ Đến giữa đêm khuya ầm vang đánh thức Trên khuôn mặt khằn nước mắt tuôn rơi. Còn lại sau lưng đôi tiếng chào mời Tôi quay lại nụ cười héo hắt Và ngậm ngùi tôi chạy trốn cả tôi./. Phương Danh |
Chân thành cảm ơn chị Chontinhtam đã trang trí phong nền gíup bài thơ này.
Phương Danh
Phương Danh
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét