Tìm kiếm Blog này

Thứ Tư, 30 tháng 9, 2015

Tĩnh tâm


     Tĩnh tâm 
    Nhắm mắt gác lại sự đời
     Ngồi thẳng lưng ngay ngắn
     Hít vào thở ra thật nhẹ
     Ta tìm về tĩnh lặng.

     Những ý nghĩ bung xung
     Những muộn phiền rối rắm
     Tan dần theo hơi thở
     Tâm thư thái nhẹ nhàng.

     Lặng nghe luồng chân khí
     Luân chuyển khắp châu thân
     Cơ thể như thanh lọc
     Ta bay bổng lâng lâng.

     Ta chìm vào vô thức
     Hoà tan giữa muôn trùng
    Ta không là ta nữa
    Ta chỉ là hư không.

    Ta trở lại cuộc đời
    Sống như người đã ngộ
    Bệnh đau và  sinh tử
    An nhiên nở nụ cười./.
           Phương Danh



Thứ Tư, 22 tháng 4, 2015

Chiều buông

Chiều buông 

                                                                         Mây xám không buồn bay
             Dập dờn con sóng bạc
             Lững lờ lục bình trôi
            Thẫn thờ ngồi thinh lặng./.
                          Phương Danh 
    

      

Thứ Hai, 13 tháng 4, 2015

Không đề

                              
                                                            Không đề
 
  Tôi lại về bên sông
 Đón từng cơn gió lộng
 Trời chiều nay ảm đạm
 Chợt nghe lòng rưng rưng./.
                                                                                      Phương Danh

Thứ Tư, 25 tháng 3, 2015

Tản mạn sống và chết.

               Tản mạn SỐNG VÀ CHẾT

     Có nằm cấp cứu ở bệnh viện. Có chứng kiến những cái chết thương tâm do tai nạn giao thông hay tai biến,..ta mới cảm nhận hết sự mong manh của sự sống, cái chết đến quá dễ dàng. 
    Như người bạn Huế của tôi, buổi sáng từ thành phố Hồ Chí Minh, anh lên thăm tôi trên chiếc Vespa Super màu xanh non thật phong độ. Hai anh em hàn huyên, chuyện trò thân mật, trao đổi việc làm ăn. Buổi chiều trên đường về lại thành phố, anh gặp tai nạn, xe tông. Tôi đưa anh vào nhà trên chiếc băng ca mà lòng  nghẹn lại:

                                  Khóc anh Dư
                        Anh,
                       Tôi chờ sáng đưa anh về vô tận,
                       Một lần thôi vĩnh viễn xa anh.
                       Có những điều bất ngờ  sửng sốt,
                       Mất rồi sao!? anh thật mất rồi.
                       Buổi sáng, anh lên tôi sương sớm,
                       Rôm rả đổi trao khát vọng cuộc đời,
                     - Này bạn nhé, anh em mình chung sức.
                       Buổi chiều thôi, anh lại đi rồi …
                       Anh nằm trên băng ca, lịm im phủ trắng
                       Tôi đưa anh vào nhà, anh có biết không anh !?
                       Anh có biết không anh?
                       Chị quằn quại khóc,
                       Con gục đầu nức nở gọi cha.
                       Tôi cúi mặt ngậm ngùi nín lặng,
                       Đời phù du dằn vặt cõi nhân sinh./
      
      Điều kỳ lạ là khi anh mất, dù không biết trước, nhà ở xa, tôi lại có mặt kịp thời. Anh còn ngôi nhà cách nhà tôi khoảng mươi cây số, đã bán cho người khác nhưng chưa bàn giao. Anh mua nhà ở Văn Thánh để gia đình ở, thuận tiện việc học đại học cho hai cháu. Trời đất run rủi sao, tôi đi mời đám cưới cho đứa em trai, ngang ngôi nhà cũ thấy chiếc xe cứu thương vừa ngừng lại. Tôi hoảng hốt đến xem việc gì thì mới biết anh bị xe đụng chiều hôm qua, được bênh viện tích cực cấp cứu nhưng không qua khỏi. Thế là tôi bỏ việc mời đám cưới để vào chung lo cho anh. Dẫu biết là ngẫu nhiên thôi nhưng trong thâm tâm tôi nghĩ có lẽ linh hồn anh muốn tôi đến với  anh lần cuối nên xuôi khiến như thế. 
Cái chết của anh gây cho tôi nỗi thẳng thốt. Anh mới vừa khá giả do bán được nhà đất rất có giá. Anh mừng vì ước mơ về Sài Gòn ấp ủ từ khi rời Huế vào Nam nay mới thành hiện thực, Con có được môi trường tốt nhất để học tập, rèn luyện. Anh hăng say sống, thực hiện tiếp những mong ước khác. Anh chết tức tưởi trong nỗi đau tột cùng của vợ con. Tôi mất đi một người bạn thân quí với tấm gương nghị lực giàu chí phấn đấu. 
          Cuộc đời thật khôn lường, sao quá phù du, vô thường.
      Khi được đưa ra phòng cấp cứu về khoa điều trị tôi mới hiểu mình còn sống. Tôi thử cử động nhẹ tay chân rồi toàn thân. Đưa tay sờ vào những nơi tê dại, khi nghe còn cảm giác tôi mới biết mình vừa vượt qua cơn nguy hiểm. Cảm nhận lúc đó buồn hay vui nhỉ? tôi cũng không rõ, chỉ là sự miên man trầm lắng. Thấy trong ánh mắt của vợ sự lo âu. Tay vẫn còn run, lời nói thều thào không sức lực, vợ và em phải đút cho từng muỗng cháo, biết có qua khỏi không!? Những người bạn dưỡng sinh đến thăm, ra về họ lắc đầu ( thật lâu sau tôi nghe kể lại) .
       Tôi đã đến ranh giới sống và chết như thế. Giờ đây dù còn sống, thỉnh thoảng nghe người này chết vì tai biến, người kia ra đi vì đột quị, tôi hiểu thần chết vẫn còn lảng vảng đâu đây.
                            
                    Rồi ta cũng sẽ như thế đó,
                    Một cỗ quan tài,
                    Những ngọn nến lung linh…
     
   Nằm nhìn bốn bức tường trắng xóa của bệnh viện, suy nghĩ về sống và chết. Không hiểu sao tôi lại không sợ hãi hay hốt hoảng mà chỉ là sự trầm lắng một nỗi buồn miên man, đón nhận số phận. Tôi  hiểu sống - chết là qui luật, có điều gì tồn tại vĩnh cửu đâu. Chẳng phải con người sinh ra đã biết là sẽ có lúc mình sẽ chết đi rồi sao. Chết là quá trình biến đổi khôn cùng của tạo hóa, chết để sự sống nẩy sinh .
                         
                             Cảm nhận
                      Người chết vẫn chết,
                      Từng phút từng giây.
                      Người sống vẫn sống,
                      Từng ngày từng tháng.

                      Một đám tang, khóc biệt,
                      Một đám cưới, hạnh phúc.
                      Có điều gì đối nghịch,
                      Có điều gì logic./.

      Tôi sống an nhiên tĩnh lặng, không  sốc nổi ganh đua, không còn những tị hiềm. Tâm hồn hòa nhã khoan dung hơn. Tôi đón nhận tình yêu của những người thân và yêu thương họ nhiều hơn. Ngay cả những người trước kia tôi gặp là muốn sôi lên, khi họ đến thăm, tôi thấy trong ánh mắt sự thân thiện. Dường như mọi việc không còn nghĩa lý gì, mọi giá trị đều vô nghĩa trong vùng ranh giới sống - chết .
  Tôi không theo một tôn giáo nào, ở quê lại có nhiều chùa hơn nhà thờ. Như một quán tính từ tiềm thức, tôi thường tìm đến khuôn viên chùa dạo bước hay ngồi tựa ghế đá trầm tư.Trong không gian tĩnh lặng thỉnh thoảng nghe tiếng chuông chùa đong đưa, tôi ngỡ lạc vào cõi mơ hồ nào đó.

                       À, ta lại vào chùa
                       Ngồi tựa lưng ghế đá
                       Một làn hương thoang thoảng
                       Cành sứ trắng lay lay
                       Phật Quan Âm vô lượng.

     Một câu kinh được viết chữ lớn ở một ngôi chùa khiến tôi  mãi suy nghĩ:
 Có một con đường ai đi rồi cũng đến, sao bây giờ chưa chuẩn bị hành trang”.
                                                       Phương Danh

Thứ Hai, 9 tháng 3, 2015

Tiếng gọi từ một bài thơ

          
                           
               TIẾNG GỌI TỪ MỘT BÀI THƠ.

   Một người bạn gởi tặng tôi bài thơ ngắn. Như tiếng gọi thôi thúc , tôi chui ra khỏi hang cô độc đến quán uống trà cùng bạn.

   Anh là Phật tử, ăn chay trường, tôi thật nể phục khi anh lần lượt thuyết phục được vợ con cùng ăn chay trường. Tính hiền hòa, nói năng  nhẹ nhàng từ tốn, anh sống trầm lặng, nghiên cứu nhiều kinh sách.

   Mỗi ngày anh đến quán cà phê Phước Sanh thân quen từ mấy chục năm nay. Đây là quán sân vườn rộng , thoáng, giá bình dân, rất đông khách vào buổi sáng và buổi chiều. Anh đến vào xế trưa, vắng khách, ngồi vào chiếc ghế tựa thường ngồi (nếu còn trống). Không cần gọi các em tiếp viên biết ý mang đến ly trà lipton nóng  với những  lắt gừng.

     Anh ngồi đó trầm tư hay trò chuyện với các khách thân quen về kinh Phật, những giai thoại thiền. Có lúc anh nói say sưa nói về sự tận hiến của Bát Nhã Ba La Mật, lời như tâm sự chứ không phải cố ý thuyết pháp. Tôi ngồi nghe và xúc động trước  lý tưởng cao đẹp của đạo Phật.

   Anh cũng làm thơ, chủ yếu những cảm xúc trải nghiệm Thiền. Thơ ngắn, cô đọng, sâu sắc. Nhưng  anh  không  chơi Facebook hay trang mạng xã hội. Khi cao hứng anh gởi bài thơ mới sáng tác cho bạn hữu qua tin nhắn điện thoại. Khi nhận thơ anh, t ôi cũng hồi âm những cảm nhận nhận xét của mình cũng  qua tin nhắn, hoặc có khi cao hứng đến quán cà phê  đối ẩm, uống trà, đàm đạo.

   Từ lâu, do sức khoẻ yếu tôi tập cho mình nếp sống dưỡng sinh. Sáng dậy sớm đến câu lạc bộ dưỡng sinh tập thể dục. Đêm tĩnh tâm thiền định giữ tâm bình an. Ăn uống đạm bạc nhưng đủ dinh dưỡng.Tôi chọn cuộc sống bình dị, tiết kiệm, không hơn thua. Chủ động sống trong khả năng những gì mình có, sợ mắc nợ không trả được. Trong thời gian dài, tôi quyết định không ngồi quán cà phê, không ăn nhậu tiệc tùng với bạn bè, người thân. Từ bỏ lối sống giao tiếp trong quán tiệm. Những mối quan hệ giảm dần và tôi sống trong vỏ ốc riêng của mình.

      Sau nhiều lần mời gọi tôi không đến. Có lẽ bạn lo lắng và bức xúc cho cuộc sống của tôi thì phải? nên cảm tác gởi tặng bài thơ, đọc xong lòng tôi thật bồi hổi. Thơ ngắn chỉ bốn câu lục bát nhưng chứa chan tình ý:

                Đã lâu không gặp bạn hiền,

                Hay là bạn đã nhập thiền sâu xa.

               Thỉnh chuông xuất định uống trà,

               Tổ xưa Người đã rót trà từ lâu.(*)

    

   Những hình ảnh ngôn từ nhà Phật: thỉnh chuông tỉnh thức, nhập thiền, xuất định, ... được anh chọn lọc đưa vào thơ đặc sắc,  ý nghĩa và thật cảm xúc.

  Bài thơ tuy có ý châm chọc ”nhập thiền sâu xa”. Nhưng tôi hiểu đó từ tính nghịch ngầm thâm thuý và tình cảm thân thương của anh. Anh sợ tôi sống xa rời thực tại, lạc vào cảnh giới ảo giác, có thể bị “ tẩu hỏa nhập ma” khi ngồi “thiền” (**).

 Dù không là Phật tử, ngồi “thiền” đơn giản chỉ để tĩnh tâm, nhưng bài thơ này đã lay động tâm tư tôi mãnh liệt. Vì, đó từ  tấm lòng của một người, con nhà Phật. Tôi đã nghe tiếng chuông tỉnh thức, đến quán  uống trà để anh an tâm tôi không mắc thiền bệnh.

   Chân thành cảm ơn anh Hoàng Đình Trung.

                                       Phương Danh

                                                                                                    

( *)  Tổ Triệu Châu với Thiền thoại “Uống trà đi “

(**) Thiền trong đạo Phật ý nghĩa triết lý sâu xa, hướng đến tâm linh giải thoát. Tôi chỉ ngồi tĩnh tâm giúp dịu thần kinh, không dám gọi là ngồi thiền.

Chủ Nhật, 22 tháng 2, 2015

Thơ bạn: Một khắc "KHÔNG"


       Một khắc “KHÔNG”
    Trăng thanh gió mát đâu chẳng có,
    Sao mãi đi tìm chốn viễn phương.
    Này bạn hãy dừng chân lữ khách,
    Lắng nghe chim hót ở trên cành.
    Lặng nghe lời gió ru trăng ngủ,
    Lắng ở hồn ta một cõi "KHÔNG".
                 Nguyễn Thành Xai

* Sáng mùng 3 tết bạn đến thăm, đề tặng bài thơ, thật quí.
 Quí nhất bạn là một võ sư luôn tâm niệm Võ cần có Đạo.
Được bạn cho phép, xin đăng lên trang blog.
                            Phương Danh

Thứ Bảy, 21 tháng 2, 2015

Giữa khuya

                 
                         Giữa khuya
    Thức giấc giữa khuya không ngủ nữa
    Trong thâm sâu đêm tĩnh lặng vô cùng
    Vẳng đưa đâu đây dạ khúc muôn trùng 
    Nhớ miên man và tâm thật bình an./.
                      Cảm xúc rạng sáng mùng 3 tết.                                                                      Phương Danh


Chủ Nhật, 15 tháng 2, 2015

Trồng hoa


         Trồng hoa
              Mãi suy tưởng Tử - Sinh sau cơn bệnh nặng
              Hoa kiểng sân nhà bỏ phế bao năm
              Ngày tháng thoi đưa giật mình tóc bạc
              Ngậm ngùi hoa cỏ xơ rơ héo tàn.

              Tử - Sinh việc của đất trời
              Cuộc sống do người quyết định
              Trồng lại hoa thay phân xén rễ
              Sớm chiều chăm chút nâng niu
              Ươm mầm xanh, hoa nở đón xuân./.
                           Phương Danh

Thứ Ba, 3 tháng 2, 2015

Mùa trăng

                 Mùa trăng
Trăng đến mùa loáng thoáng ngàn cây,
Tròn vành vạnh lung linh huyền diệu quá.
Trời đất bỗng lặng yên, cây bóng ngả,
Mây thênh thang rạng sắc mê cung.
Cõi nào đây huyền bí mông lung,
Ta ngẩng mặt im lìm bay bổng.
Trăng ơi trăng, xuân về trăng thơ mộng,
 Biết bao năm bất chợt một lần./.
                   Phương Danh