Tìm kiếm Blog này

Chủ Nhật, 30 tháng 12, 2012

Buổi chiều cuộc đời


               Buổi chiều cuộc đời 

     Hơn hai năm nay, tôi nghĩ nhiều đến buổi chiều. Đôi khi như nghe tiếng gọi tôi đến quán ven sông, uống ly  trà Lipton ngồi hàng giờ ngắm hoàng hôn xuống

     Khung cảnh chiều tà trên sông có gì đó thật cuốn hút. Xa xa là chiếc cầu, những lần mưa giăng nhìn chiếc cầu mù khơi, tôi liên tưởng chiếc cầu biên giới, tên một bài hát của nhạc sĩ Phạm Duy. Biên giới của mộng và thực. Biên giới của sự hữu hạn và sự vô hạn. Biên giới của sự sống và cái chết.

     Có khi nhìn mây trời, lúc ửng hồng phản chiếu lung linh trên sóng nước khi xám màu ảm đạm phản chiếu ánh bạc trên sông. Đẹp vô cùng.

     Những thân lục bình như có sự sống, lúc xôn xao ve vẩy lúc nằm im ủ rũ. Hay nhất khi ngắm hoa lục bình, những đóa hoa màu xanh tím bơi trên sóng nước, xoay xoay như khoe sắc. Người ta thường lấy hình ảnh lục bình ví cho một cái gì mỏng manh, nổi trôi vô định. Nhưng  đôi lúc tôi lại muốn làm thân lục bình trôi đi muôn phương.

     Tôi hiểu vì sao đối với tôi Chiều như một ám ảnh. Trước kia buổi chiều chỉ như các buổi trong ngày, sáng - trưa - chiều - tối. Đơn thuần là ý niệm về thời gian, trong đó tôi đang sống ngày này qua ngày nọ, làm việc, thương yêu, buồn giận, .... Tôi nghĩ cuộc đời con người thật dài, trăm năm có ít ỏi gì. Quĩ thời gian dư dả cho con người sống, làm được nhiều thứ. Nghĩ mình vẫn trẻ trung, tôi sống hùng hục để chiến đấu với sự nghèo khổ, để vượt qua những thử thách khắc nghiệt, những va vấp thất bại. Tôi học và thu nhận tất cả những gì cho là hay là đẹp. Học nữa học mãi, tôi khao khát  vươn tầm trí thức. Mong được đi đó đi đây, sáng nước này chiều nước nọ… Rất nhiều khát vọng.

   Khi mới vượt qua cảnh nghèo, tôi thêm tự tin thực hiện những mong ước khác. Tôi vẫn nghĩ mình còn trẻ tràn trề nhựa sống.Tôi không tin  đang bước vào tuổi xế chiều, dù có vài người bạ đã chết vì bệnh tật, người xơ gan, kẻ  tai biến. Tôi chủ quan cho mình được miễn

nhiêm mọi bệnh đau, bệnh ở ai đó không va vào mình. Đến khi mắc bệnh huyết áp, thoái hóa đốt sống,... tuy hơi hụt hẵng nhưng vẫn còn lạc quan, nhằm nhò gì uống thuốc vài bữa thì hết.

    Một buổi chiều trong cơn mưa, đi giao hàng ở tp/HCM. Tự dưng thấy mệt, không còn chạy xe nổi, thở hơi lên, tay chân rũ liệt . Cũng may nhờ có điện thoại di động tôi cầu cứu với một ngườI bạn,  nhà ở thành phố, cũng may bạn đến kịp thời, đưa tôi vào bệnh viện cấp cứu. Tôi vẫn chủ quan vài bữa sẽ hết bệnh . Nhưng không ngờ bệnh đeo đuổi tôi đến nay hơn hai năm rồi. Nhiều lúc tưởng chừng sắp chết đến nơi, đôi lần phải đi cấp cứu. Tôi bị huyết áp biến chứng qua tim, lên não. Nằm viện, tôi hiểu cuộc đời mình đã xong. Tôi âm thầm gậm nhắm nỗi buồn, bao khát vọng xa vời vời. Ngắm từng giọt nước biển, giữa bốn bức tường trắng toát tôi miên man chiêm nghiệm nhiều điều, nhất là  sinh – lão - bệnh - tử. Giữa lẽ sống và sự chết .Tôi  viết di chúc, lặng lẽ chấp nhận cái chết đến bất cứ lúc nào.

     Bệnh dần hồi phục nhưng tôi trở thành người không còn sức lao động. Sự sống mong manh, sống ngày nào hay ngày đó. Chiều chiều ra bờ sông, ngồi thẫn thờ nhìn hoàng hôn buông xuống thật nhanh. Nhanh như cuộc đời tôi./.

                               

                            * CHIỀU

          Tôi vẫn ngồi đây bên dòng sông

          Lặng nghe tiếng sóng ở trong lòng (*)

          Ráng chiều dần tắt hàng cây ngả

          Một cánh chim nghiêng liệng giữa dòng.

                      

          Người vẫn vô tình ngược ngược xuôi

          Có nghe chiều tím gọi sông trôi

          Có nghe sâu lắng trời thăm thẳm

          Vẳng tiếng kêu chiều chiếc lá rơi./.

                             Phương Danh

(*) Mượn ý từ bài thơ "Tống biệt hành"của Thâm Tâm .  

 

                                           

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét