Trông vời
Dẫu biết
nẻo này em không qua,
Tôi vẫn
rong xe trông chờ suốt buổi.
Chỉ môt
phần trăm, một phần nghìn dun rủi,
Hy vọng
mong manh tiếng gọi em nghe.
Chiều xuống,
cô quán dừa liếc trộm,
Phỗng đá
ngồi quên uống quên ăn.
Mắt u uẩn
mãi nhìn xa xăm,
Và đôi
lúc thì thầm khó hiểu.
Thôi về thôi, đèn ngược đèn xuôi,
Ánh lung
linh nhã nhạc ru đời.
Tiếng
thu rơi hay tiếng lòng tôi,
Cà phê đắng
thả hồn theo khói./.
Phương Danh