Tìm kiếm Blog này

Thứ Hai, 7 tháng 1, 2013

Thương tóc người xưa


Thương tóc người xư
 Giật mình, 
 Từng sợi tóc ẩn mình điểm trắng.
 Suối huyền ơi,
 Thuở thương nhau, anh hôn lên đắm đuối.
 Sợi vắn, sợi dài tình tự tin yêu.
 Giờ đây
 Tuổi còn xanh
 Sao tóc trắng hơi nhiều?
 Sợi trắng nào từng đêm thao thức
 Sợi trắng nào lam lũ sớm hôm
 Sợi trắng nào còm cõi nuôi con Sợi nào thương 
 Sợi nào hận
 Đợi trông?
 Mùa xuân đã ra đi không trở lại.

 Tóc tôi chưa sợi bạc
 Dẫu thời gian
 nặng nề trôi 
 trôi qua đời tôi
 Đếm ngày xuôi từng bước đi-về
 Nỗi buồn làm sao đong đếm
 Nỗi đau nào khôn sánh được.

 Hãy ngồi gần bên nhau
 Ngả vào ngực hẹp
 Cho đôi tay cặm cụi nâng niu
 Bứt đi từng sợi phiền,sợi khổ.
 Nhưng
 Em lại quay đi.
 Tóc thắt quặn tâm can
  Lệ âm thầm năm tháng.
Tóc ơi, đừng trắng nữa./.
          Phương Danh

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét