Tìm kiếm Blog này

Thứ Hai, 14 tháng 1, 2013

Khóc bạn


                               KHÓC BẠN
                     Thắp nén hương lòng tưởng nhớ anh Dư.
            Anh,
          Tôi chờ sáng đưa anh về vô tận,
          Một lần thôi vĩnh viễn xa anh.
          Có những điều bất ngờ sửng sốt,
          Mất rồi sao? anh mất thật rồi.
                                      
          Buổi sáng anh lên tôi sương sớm,
          Rơm rả đổi trao ước vọng cuộc đời.
          Này T nhé, anh em mình chung sức,
          Buổi chiều thôi, anh lại đi rồi.
          Anh nằm trên băng ca lịm im phủ trắng,
          Tôi đưa anh vào nhà anh có biết không anh ?
          Anh có biết không anh, chị quằn quại khóc,
          Con gục đầu nức nở gọi cha.
          Tôi cúi mặt, ngậm ngùi dấu lệ
          Đời phù du dằn vặt cõi nhân sinh./.
                                 Phương Danh

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét