Tìm kiếm Blog này

Thứ Hai, 31 tháng 12, 2012

Một chút duyên thôi


          Một chút duyên thôi
    Tôi quen anh khoảng hai năm.Trong suy nghĩ của tôi, anh là một nghệ sĩ.Phong thái hòa nhã, chân tình, anh như cục nam châm cuốn hút nhiều người.
   Anh mở quán cà phê tại nhà, quán nằm khuất trong hẻm ven con rạch được xây kè bê tông lát lối đi . Quán có nhiều nét riêng, khác biệt hẳn với những quán khác.Quán là một vườn phong lan trong ngôi nhà lợp mái trong suốt đón nắng mặt trời . Khi ngồi uống cà phê, bạn có thể nhìn ngắm hoa lan đang khoe sắc. Mokara vươn cao xanh mướt phơi những đài hoa vàng ; Oncidium sắc màu rực rỡ như vũ nữ; Phal. Carmela’s Dream, một loài Hồ điệp trắng  màu tinh khiết làm say đắm hồn người, …
 Quán còn là một thư viện nhỏ. Những kệ bằng tre được thiết kế mỹ thuật giống ngôi nhà nhiều tầng trưng bày những  quyển sách, tạp chí. Nhiều  nhất là sách Phật học, tự điển, kiến thức ngày nay, v.v…Hai cây Guitar, một cây treo lên  cột, một cây dựa lưng vào kệ sách như mời gọi.
 Bạn có thể đến quán nhâm nhi cà phê hay trà, thưởng lãm hoa lan , ngồi thật lâu đọc sách  và nghe thoang thoảng  một bản nhạc nhẹ hòa tấu hay một làn giao hưởng. Bạn cũng có thể mượn sách đem về nhà và nhớ đem trả, vậy thôi. Hay bạn cầm lấy guitar rãi lên những hợp âm , tùy thích.
   Nét đặc biệt  nữa là quán có nhiều loại trà. Đầu tiên bạn được mời uống trà Bắc rót trong chung nhỏ thật nóng, vị đắng hậu ngọt . Hồng trà từ quả sơn tra, có vị chua chua được làm dịu lại bằng những hạt đường phèn thanh khiết . trà dưỡng sinh với các vị thuốc Bắc . Đặc biệt có trà Pha lê, không thua vì trà Hoàng cung ngày xưa dành cho các vị vua chúa. Về giá cả, bạn an tâm, rẻ đến bất ngờ . Gặp ngày lễ, hay một kỹ niệm nào đó bạn còn được mời uống miễn phí. Anh mở quán không nhằm mục đích kinh doanh . Nơi đây để anh đón những thân hữu và những người đồng điệu .
   Trước kia tôi không đến quán anh thường xuyên, chỉ  khi có bạn thân điện gọi tôi mới đến . Mỗi buổi sáng sau khi tập dưỡng sinh tôi đến một nơi chốn  tương đối yên tỉnh uống một ly cà phê, đọc một hai tờ báo rồi bắt đầu cho công việc một ngày . Quán anh  không có chổ riêng đó . Những thân hữu ngồi bên nhau chuyện trò thân mật . Anh ra tiếp chuyện khi ngồi bàn này khi ngồi bàn khác.
Tôi và anh có nhiều khác biệt, tôi sống khép kín cô độc, còn anh cởi mở hòa đồng, nên tuy quí nhau nhưng không thân thiết.
      Mọi việc đều có duyên của nó. Lần đầu tiên đến quán thấy tôi thích thú ngắm một bình hoa lan nhỏ đặt trên một dĩa hình trái tim thật đẹp, anh liền tặng tôi bình hoa đó, đến nay tôi vẫn dùng chưng hoa . Trước tết tôi đến nhờ anh chọn giúp một giò lan để biếu một vị sư trụ trì ( chứ không phải một giai nhân ) . Sau một hồi đắn đo chọn lựa anh đã chọn  một giò lan thật đẹp, cành hoa vươn cao, hoa mới vừa hé nụ, điểm xuyến vài hoa nở một màu trắng tinh khôi. Anh đã chăm chút cắt tỉa,  tạo dáng thật công phu, gói lại cẩn thận sợ tôi đi đường làm hoa dâp gãy. Nhìn anh làm, tôi  ái ngại và sốt ruột thay, những ngày cuối năm bận rộn sao anh lại dành nhiều thời gian cho tôi quá. Tôi mới hiểu tính anh  kỹ lưỡng và thích nâng niu cái đẹp. Sư trụ trì rất quí giò lan Hồ điệp đó và còn chăm sóc đến ngày nay.
   Thời gian gần đây tôi đang tìm hiểu về từ “duyên”, nhất là "duyên" trong đạo Phật tôi không hiểu nhiều. “Hãy gặp anh ”, đó là lời bạn  khuyên tôi. Tôi đến anh vào giờ thưa khách và trình bày ý định của mình, anh mau mắn lấy cho tôi mượn cuốn“Từ điển phật học Hán Việt”,  những từ Hán Việt khó hiểu tôi được anh  giải thích tường tận. Kiến thức Phật học của anh thật uyên bác.
      Anh  bắt đầu cuốn hút tôi rồi, buổi sáng hôm sau thay vì vào quán quen thuộc tôi đến quán anh. Tôi là người đến sớm nhất, anh đến chuyện trò thân tình . Một lát sau anh vào nhà lấy một tập thơ tặng tôi, lời đề tặng trang trọng .Thế ra anh là nhà thơ Nam Chu với những bài thơ khẳng khái, bay bổng. Những sáng tác của anh  được đăng ở báo Giác Ngộ, tạp chí Hương Thiền. Anh từng là một huynh trưởng Gia đình Phật tử. Trước kia  phụ trách chuyên mục Thiếu nhi của báo Giác Ngộ. Anh cùng với một số thân hữu lập nhóm Mây Hồng chuyên nuôi dưỡng, giúp đở trẻ em đường phố, lo cơm ăn, tạo công ăn việc làm cho các cháu.
   Qua thời gian tìm hiểu, chân dung anh từ từ rõ nét, sinh động . Anh là người mãi mê đi tìm cái đẹp, trân trọng quí yêu và sống vì lý tưởng phụng sự. Bây giờ tôi cảm thấy gần gũi và thân với anh hơn.( Xin đừng cho rằng tôi thấy sang bắt quàng làm họ ). Tôi quyết định mỗi sáng khi tập dưỡng sinh xong, đến quán anh uống trà, nếu anh có rảnh sẽ chuyện trò cùng anh. Tôi mua sẳn tờ báo để chia sẻ tin tức với những thân hữu khác .Tôi phát thảo một bài viết để giới thiệu thơ anh lấy tựa đề “Một chút duyên thơ ”.
               Nhưng…
   Hai ngày sau tôi đến, quán đóng cửa im lìm. Ngoài cửa treo tấm bảng : “quán nghỉ dài ngày, xin thông cảm”. Tôi nghĩ đơn giản chắc cô phục vụ bận về quê, anh lại bận việc nên không mở quán được. Tôi đến vài lần nữa cửa vẫn đóng. Quá nóng ruột buổi trưa tôi tìm đến, cũng may gặp  anh, mới biết anh nghỉ bán hẳn, anh bài tỏ sự hối tiếc. Nguyên do là vườn lan do tiếp xúc với nhiều người, nhiều khói thuốc lá, lan đã suy và chết nhiều nên buộc lòng anh phải đóng cửa . Anh định khi chấn chỉnh việc trồng lan xong,  sẽ tạo một nơi tiếp khách riêng để các thân hữu đến uống trà đàm đạo.
Tôi ra về với tâm trạng buồn buồn,  gần hai năm dài do không hiểu nhiều về anh tôi đến với anh quá muộn . Chút duyên đưa đẩy, tôi và anh hiểu biết nhau hơn. Khi tôi muốn đến quán  thường xuyên, quán lại đóng cửa rồi. Tôi đành sửa lại tựa đề “Một chút duyên thơ” thành  “Một chút duyên thôi ”, chỉ sửa vài nét chữ sao nghĩa khác đi nhiều quá ./.
                                        Phương Danh

    Xin giới thiệu hai bài thơ của nhà thơ Nam Chu trích trong tập  "TÌNH DỄ THƯƠNG ” Nhà xuất bản tổng hợp TP Hồ Chí Minh.

                        ĐIỀU THÚ VỊ
        Ta bí mật rủ nhau đi một chuyến
        Đợi đêm về cười cợt với trăng sao
        Đừng đánh thức một làn hương Nguyệt Quế
        Đàn bướm đêm sẽ rạo rực chiêm bao.
                          
                        TRỞ VỀ
       Ta phải trở về thôi! Không đi nữa
       Không thể sống muôn đời để tường tận, thế gian
       Không thể yêu cho hết những người ta ngưỡng mộ
       Vì bên đây còn mãi đóa Ngọc lan.

       Ta phải trở về thôi! không đi nữa
       Tay không đủ dài để ôm hết trẻ lang thang
       Chân không đủ cứng để tìm người khốn khổ
       Ta trở về vườn ta còn có những búp măng .

       Ta phải trở về thôi! không đi nữa
       Những hàng hiên không có chỗ ta nằm
       Về ngôi nhà của ta vẫn còn hơi ấm
       Có một mối tình thề thốt trăm năm./.
                                Nam Chu

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét